(Hình: Nguyễn Thương)
Cơm Sáng
6 giờ sáng, các cha các thầy từ trên lầu đi xuống. Các chú từ phòng học đi ra. Tất cả im lặng cùng đổ vào một địa điểm: nhà cơm. Không nơi nào thể hiện đúng từ “gia đình chủng viện” cho bằng tại nhà cơm. Từ cha Giám Đốc đến chú lớp 6, tất cả ăn cùng một nồi cơm trong cùng một mái nhà. Bữa sáng, quanh năm chỉ ăn cơm với một món như muối mè, dưa chua…Món thường niên là muối mè có pha ít đậu phộng. Lâu lâu ăn một lần thấy ngon, nhưng đây “trường kỳ kháng chiến” nên ngán lắm. Nhiều bữa ngồi nhai cứ ngỡ đang nhai mùn cưa.Đại lễ như Giáng Sinh, Phục Sinh thì có cháo gà, bánh mì.
Mấy năm học tại Phước Lâm, có một món lên hàng “number one” là sữa heo. Ôi chao ! Sáng nào có món sữa heo coi như đại lễ. Tất cả các nồi cơm đều bị cạo sạch sẽ. Các chú í ới xin cơm. Mồm mép chú nào cũng ngoe ngoét sữa, chóp chép, liếm láp cho bằng sạch… Cũng tại chủng viện Phước Lâm, năm đệ Thất (lớp 6), mình nhớ mãi mấy bữa cơm sáng. Nồi cơm chỉ vừa 4 chén cơm. Hai tên đầu lấy cơm vừa đủ. Tên thứ 3 vét sạch luôn. Tới lượt mình chẳng còn hột nào. Thằng bé ngồi khóc, nước mắt nước mũi dàn dụa. Chung quanh anh em ăn uống ngon lành, chỉ có mình nhịn đói nên tủi thân vô cùng. Cảnh đó thỉnh thoảng lại tái diễn . Hồi ấy còn nhỏ, nhát lắm, chẳng dám trình với các đấng để xin thêm cơm. Ông bà có câu “ăn trông nồi, ngồi trông hướng” là vậy. Mấy tháng đầu , các chú còn sống “hoang dã”, chưa biết nghĩ tới anh em. Nếu mình nhớ không lầm thì anh bạn đó “go out” khá sớm.
Trang đầu tiên Nhật ký tâm hồn của Tloi năm 1968