Mai Nguyên Vũ
top of page
Search
Mình đi tu từ bé. Năm 29 tuổi, “nỗi lòng A-đam” nổi lên cuồn cuộn trong người, không chịu thấu nên xin về. Bài “Nỗi lòng A-đam” ra đời từ đấy. Nói đổ cho ông A-đam, thực ra là nỗi lòng của mình. Trẻ ranh đòi đánh bạn với ông Bành Tổ, cứ như được khoác vai ổng đi dạo quanh vườn Địa Đàng, nghe ổng tâm sự rằng cô đơn, lạnh lùng lắm không bằng. Chẳng qua do đọc sách Sáng Thế Ký, thấy hoàn cảnh ổng giống mình nên “suy bụng ta ra bụng người” thế thôi. Theo chân ông Bành Tổ, mình dong duổi đi tìm cái xương sườn bị thất lạc, 8 năm sau mới tìm thấy. Lúc đó tuổi đời đã 37. Bạn bè bảo :
_ Mày chậm chân hơn tao 20 năm.
_ Thôi kệ. Không lẽ đợi đến lúc chống gậy ?
Xách giỏ đi chợ về, mình xoay trần trùng trục, lăn ra làm bếp. Hồi đó toàn đun bếp củi, sang lắm là bếp dầu, làm gì có bếp ga như bây giờ. Ngày xưa học văn chương, thi phú, triết lý, thần học, bây giờ học làm bếp. Thầy giáo là vợ chứ còn ai.Vợ mình vừa cho con bú, vừa chỉ vẽ từng ly từng tí, cách nấu cơm, kho cá, kho thịt, nấu canh. Mình ghi lòng tạc dạ rồi phóng ù xuống bếp thi hành phận sự. Bắc nồi cơm lên bếp xong, mình chạy lên nhà ngắm con bé_ mới được ba ngày, xem đã lớn chưa . Bỗng vợ la lên :
_ Anh ơi, cái gì cháy dưới bếp kìa.
Mình ba chân bốn cẳng phóng xuống. Cả nồi cả rế đang ngự trên bếp, lửa cháy bừng bừng, đang bén vào đống củi bên cạnh. Báo đời vợ con! Cơm khét, cá cháy, thịt đen xì, canh khô ran là chuyện thường ngày.Nhiều lần vợ đói ngấu, giục dọn cơm. Mình bê lên nào cá chiên, canh cua rau đay, cà pháo mắm tôm. Vợ hỏi :
_ Cơm đâu?
Bấy giờ mới sực nhớ chưa nấu cơm. Dĩ nhiên, món ăn khai vị của mình hôm đó là “măng sắc”.
Nhiều lần ngồi nấu cơm, mình ghé mắt nhìn trộm sang hàng xóm. Nhà họ sáng choang, rộng rãi, thoáng mát, đồ đạc sang trọng. Còn nhà mình _ đúng ra là nhà trọ của mình, chưa được 6m vuông, chỉ bằng một ô chuồng heo, bẩn như chuồng heo nhưng không mát bằng. Mái tôn thấp lè tè, nóng như cái lò gạch. Mấy lần vợ mình khóc lóc than thân trách phận :
_ Chừng nào vợ chồng mình mới có tiền mua đất, xây nhà? Cứ đi ở nhờ ở đợ thế này cực quá ! Hic. Hôm tết ghé nhà anh Hai, em ước ao mình được ở cái ga-ra nhà ảnh .Hic. Anh ráng kiếm thêm học trò mà dạy.Bây giờ lại thêm khoản tiền mua sữa cho con.Bớt viết nhạc viết văn đi. Có được đồng xu cắc kẽm nào đâu. Chỉ được bốc thơm. Mũi to, bụng lép. Hic.Hic…
Mình lau nước mắt cho vợ, cố tìm lời khích lệ để em tin tưởng vào tương lai. “Chẳng lẽ ta đâu mãi thế này”. Mình cũng “tự sướng” bằng cách nghĩ ra mấy chuyện tiếu lâm và mấy câu “giáo lý hôn nhân thời ở trọ”,thỉnh thoảng lôi ra đọc cho vợ nghe đỡ buồn. (Đôi tân hôn nào vào khảo giáo lý mà đọc mấy câu này là tiêu luôn, hết cưới.):
_Hỏi khi vợ đẻ thì phải làm mấy sự?
_ Thưa phải làm hết mọi sự.
_ Hỏi những sự ấy là những sự nào?
_ Thưa là những sự này: một là đi chợ, hai là nấu ăn,ba là quét nhà, bốn là giặt tã…
_ Hỏi vất vả như thế có được thưởng gì chăng?
_Thưa chẳng được thưởng gì sốt.Tối đến phải ngủ riêng.
_ Đồ quỉ!
Bả cầm chổi đuổi mình chạy khắp nhà.
_ Anh này thật bất công, toàn kể công mình không hà. Còn vợ suốt ngày chỉ có nằm cho con bú thôi sao?.
_ Em ơi là em, công anh chỉ có vậy thôi. Công em gấp 10 lần như thế.
Post: Blog2_Post
bottom of page