Năm 1968, mình từ bỏ gia đình, vào chủng viện dâng mình cho Chúa. Từ hồi lọt lòng mẹ cho tới lúc đó, mình chưa hề xa gia đình một ngày. Vì vậy, năm đệ thất (lớp 6) là thời gian đau khổ nhất . Là một đứa trẻ đa sầu đa cảm, ngày ấy mình nhớ nhà vô cùng. Từ nhỏ tới bây giờ, chưa có tình cảm nào mãnh liệt như thế. Nỗi nhớ nhà xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Nó day dứt, dày vò hết ngày này sang tháng nọ, như trai gái tương tư nhau, như kẻ bị người yêu ruồng bỏ. Có nhiều đêm nằm khóc một mình. Nhớ cha mẹ, ông bà, anh chị em. Nhớ ngôi nhà thân quen. Nhớ hai thằng bạn chí thân. Nhớ đồng ruộng, xóm làng…Mỗi năm ba lần về phép là thời gia sung sướng nhất. Mình chuẩn bị cả tháng trời, nằm đếm từng ngày, mong mau đến kỳ nghỉ. Niềm vui khôn tả khi leo lên chiếc xe đầu heo của ông cố Nhiễu…Rồi hai tuần (hay 3 tháng hè) nghỉ phép (Lễ Các Thánh & Tết) cũng qua mau. Mình lại đau buồn từ giã gia đình trở về Chủng viện. Nỗi nhớ nhà lại tiếp tục dai dẳng mãi không nguôi.
May thay, mình phát hiện trong lớp có một tên giống hệt thằng em út mình. Nó giống từ khuôn mặt, cặp mắt, màu da, cho đến tính tình. Như kẻ sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, mình lân la làm quen và chơi thân với anh ta.
Thế là cứ mỗi buổi tối, hai đứa đi chơi với nhau. Giờ ra chơi mình tìm đến với hắn, cứ như đang ở bên đứa em út. Chính hắn làm cho nỗi nhớ nhà của mình nguôi ngoai đi. Hắn là Phan-xi-cô ĐINH THÁI HIẾU. Trắng trẻo, hiền lành, khá đẹp trai, đeo kính trắng, quê Bình Giả nhưng nói giọng Bắc.
Rủi thay, tình bạn đó kéo dài không lâu. Cuối năm lớp đệ lục (lớp 7), Hiếu xách va-li rời xa mái ấm Chủng viện, để lại trong mình muôn vàn nhớ thương…
(Hình: Văn Cư)